Tìm kiếm lẽ sống qua đam mê

Có điều gì đó thật sự bổ ích khi sống một cuộc đời có mục đích. Khi tôi suy ngẫm về những ngày gần đây, cân bằng giữa vai trò Chủ tịch Mùa tuyển chọn học bổng UWC 2024-2025 và việc luyện tập như một vận động viên ba môn phối hợp, tôi nhận ra hai đam mê này gắn liền với nhau – cả hai đều thúc đẩy tôi phát triển, cống hiến và sống có chủ đích.

Cống Hiến: Hành Trình Tuyển Chọn UWC

Đã là tối thứ Bảy, và sau một ngày dài, tôi cuối cùng hoàn thành việc lên kế hoạch cho Ngày UWC vào khoảng 10 giờ tối. Ngày này được ấn định vào 4 và 5 tháng 1, khi đội ngũ của tôi và tôi sẽ chào đón 60 ứng viên tham gia các hoạt động nhằm chọn ra những cá nhân xứng đáng nhất cho chương trình học bổng năm nay.

Là người đã nhận được một học bổng thay đổi cuộc đời từ UWC khi mới 17 tuổi, công việc này đối với tôi rất cá nhân. Nếu không có cơ hội đó, tôi sẽ không phải là người như ngày hôm nay. Bây giờ, dẫn dắt quá trình tuyển chọn cảm giác như tôi đang truyền ngọn đuốc đã thắp sáng con đường cho thế hệ tiếp theo.

Năm nay, tôi may mắn được hợp tác với những đồng đội tuyệt vời—Dex, Tung và Chau—những người cùng chia sẻ tầm nhìn tạo ra một trải nghiệm ý nghĩa và hấp dẫn cho các ứng viên. Dù phải cân bằng nhiều trách nhiệm có thể rất mệt mỏi, nhưng cảm giác thỏa mãn lại vượt xa sự kiệt sức. Biết rằng tôi đang đóng góp cho ước mơ của thế hệ tiếp theo là niềm vui không gì sánh được.

Thiền Buổi Sáng và Luyện Tập: Một Nghi Lễ Biết Ơn

Sáng Chủ Nhật bắt đầu rất sớm—vào lúc 4:30 sáng. Dậy trước bình minh không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng có một phép màu trong sự tĩnh lặng của những giờ đầu ngày. Kéo rèm cửa lên, tôi thấy những vì sao rải rác trên bầu trời tối. Đó là một lời nhắc nhở về sự bao la của vũ trụ và vị trí nhỏ bé nhưng có mục đích của tôi trong đó.

Tôi bắt đầu ngày mới bằng 30 phút thiền. Thời gian thiêng liêng này cho phép tôi hình dung về buổi luyện tập và đặt ra những mục tiêu cho một ngày làm việc hiệu quả. Thiền đối với tôi như một sự kết nối trực tiếp với Đấng Tạo Hóa, Chúa hay Vũ Trụ. Đây là một khoảnh khắc để đắm mình trong ánh sáng và lòng biết ơn, và đôi khi tôi đã mất phương hướng về thời gian—thậm chí có lần thiền quá lâu đến nỗi tôi đến trễ buổi tập!

Vào lúc 5:30 sáng, tôi đã sẵn sàng bước ra ngoài trong không khí se lạnh của Sài Gòn. Đích đến của tôi là Cầu Sài Gòn, một nơi luyện tập quen thuộc mà trước đây tôi từng thấy rất đáng sợ.

Vượt Qua Nỗi Sợ: Luyện Tập Trên Cầu Sài Gòn

Cầu Sài Gòn, trước đây được biết đến với tên gọi Cầu Tân Cảng, đã đứng vững như một biểu tượng của sự kết nối và kiên cường tại TP.HCM. Bắc qua Sông Sài Gòn, nó nối liền Quận Bình Thạnh và Quận 2, đồng thời là một cổng quan trọng cho giao thông. Đây cũng là nơi tôi đã đối mặt và vượt qua một trong những nỗi sợ lớn nhất của mình—đạp xe trong giao thông.

Vào tháng 6 năm 2024, lần đầu tiên tôi thử luyện tập trên cây cầu này đã kết thúc bằng một cú ngã. Giao thông quá đông đúc và tôi đã nghi ngờ liệu mình có quay lại được không. Nhưng điều gì đó trong thử thách này đã kích thích tôi. Tôi bắt đầu hình dung bản thân tự tin đạp xe qua cây cầu, và theo thời gian, sự hình dung đó đã trở thành hiện thực.

Giờ đây, thói quen luyện tập của tôi bao gồm việc hoàn thành chín vòng 10 km quanh cây cầu và theo Đại lộ Hà Nội—tổng cộng 90 km. Sáng nay, tôi bắt đầu chậm rãi, tốc độ 30 km/h, và dần dần tăng tốc, đạt tốc độ cao nhất là 50,2 km/h. Cảm giác gió lướt qua thật sảng khoái.

Sai Gon bridge

Học Hỏi Từ Một Huấn Luyện Viên Tuyệt Vời

Một phần quan trọng trong sự tiến bộ của tôi là nhờ vào huấn luyện viên của tôi, thầy Đồng. Phương pháp kiên quyết nhưng đầy sự động viên của anh đã đóng vai trò then chốt trong việc xây dựng kỹ năng và sự tự tin của tôi. Khác với huấn luyện viên trước đây của tôi, tập trung chủ yếu vào luyện tập trong nhà, thầy Đồng nhấn mạnh vào điều kiện đường xá, động lực gió và các tình huống thực tế.

Anh đã dạy tôi những kỹ thuật cơ bản, chẳng hạn như:

  • Hiệu Quả Đạp Xe: Tập trung vào việc kéo lên cũng như đạp xuống, đảm bảo chuyển động tròn mượt mà.
  • Lái Xe Qua Mọi Khúc Rẽ: Tiến vào các khúc cua với sự chính xác và kiểm soát, tránh những động tác quá đà.
  • Hãm Phanh: Quản lý tốc độ hiệu quả mà không phải dùng phanh một cách không cần thiết.

Thông qua các buổi huấn luyện một kèm một và các bài tập được điều chỉnh riêng, tôi không chỉ cải thiện tốc độ mà còn nâng cao kỹ năng xử lý xe—một khía cạnh thường bị bỏ qua trong huấn luyện ba môn phối hợp.

Bài Học Về Sự Kiên Cường

Đạp xe như một vận động viên ba môn phối hợp bắt đầu muộn là một trải nghiệm khiêm tốn. Câu nói “đi xe đạp là dễ như đi bộ” thực sự gây hiểu lầm. Mặc dù hầu hết mọi người có thể đi xe đạp, nhưng việc nắm vững các chi tiết trong việc đạp xe ba môn phối hợp—xử lý các khúc cua sắc, di chuyển trong giao thông và duy trì tốc độ cao—là một thử thách hoàn toàn mới.

Mỗi vết sẹo và bước vấp ngã trên con đường này đều kể một câu chuyện về sự kiên cường. Dù là học cách thoát khỏi bàn đạp khi dừng đèn đỏ hay cải thiện sự thăng bằng trên những con đường gồ ghề, mỗi thất bại đều dạy tôi sự kiên nhẫn và bền bỉ.

My bike

Cuộc Sống Cân Bằng và Hạnh Phúc

Cân bằng vai trò Chủ tịch UWC và việc luyện tập ba môn phối hợp không phải là điều dễ dàng, nhưng nó mang lại những phần thưởng sâu sắc. Cả hai đều đòi hỏi kỷ luật, sự cống hiến và sẵn sàng trưởng thành qua những thử thách.

Khi suy ngẫm về những trải nghiệm này, tôi nhớ đến một sự thật đơn giản: cuộc sống là tìm niềm vui trong hành trình. Dù là giúp đỡ những tâm hồn trẻ đạt được ước mơ hay thử thách giới hạn thể chất của bản thân trên chiếc xe đạp, những khoảnh khắc này làm đầy cuộc sống của tôi bằng mục đích và lòng biết ơn.

Dành cho bất kỳ ai đang đọc bài này, tôi khuyến khích bạn hãy tìm con đường đam mê và cống hiến của riêng mình. Dù là qua những hành động nhỏ của lòng tốt, theo đuổi ước mơ, hay giúp người khác thực hiện ước mơ của họ, niềm vui mà bạn nhận được là không thể đo lường.

Vậy nên, khi chuẩn bị cho một ngày nữa của việc lập kế hoạch và luyện tập, tôi luôn giữ trong lòng suy nghĩ này: mỗi bước đi, mỗi nhịp đạp và mỗi hành động phục vụ sẽ đưa tôi gần hơn đến việc trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Và đó, chính nó, là một hành trình đáng được ăn mừng.

Để lại một bình luận